Dì ghẻ trơ tráo đòi bú mút cu cậu con trai cưng, buông chị ra, ngồi sang bên ghế sô-pha mà thở phì phò như trâu. Chị Bền mệt đến nỗi không nhấc người dậy được, cứ nằm ườn trên ghế nghiêng đầu sang nhìn nó. Hai chị em nhìn nhau, Dì ghẻ mặt dày đòi thổi kèn thằng con trai chị mỉm cười, một nụ cười sung sướng mãn nguyện chẳng còn chút e thẹn xấu hổ gì nữa. Nó cũng cười, nói với sang chị: – Sướng quá chị ơi… Em yêu chị quá. – Gớm, chỉ được cái khéo mồm… Có mà yêu cái ấy chứ yêu gì chị. – Chị Bền nguýt nó rồi uể oải ngồi dậy. – Hì… em yêu chị thì cũng luôn yêu cái ấy. – Bách bào chữa. Chị